"Chó hoang đấy, không ai nuôi, cũng chẳng ai cho ăn. Tụi nó cứ lẩn quẩn ở khu này hoài thôi." Đó là lời của 1 cô khi đc tụi mình hỏi. Lần đầu tiên gặp tụi nhỏ, chúng nó ốm nhom nhưng cực kì dễ thương, quấn người. Chó mẹ thì gầy trơ xương, cảm giác không có đủ sữa cho tụi nhỏ. Tụi mình thấy tội nghiệp nên chạy qua tạp hoá mua cho tụi nhỏ 1 thùng sữa tươi, mỗi sáng lại cho nốc 2 bịch. Mỗi ngày tụi mình cho ăn 1 cữ, hôm thì cơm, hôm thì cháo. Tụi nhỏ ăn ngấu nghiến trông rất ngon. Cứ mỗi lần ăn no là cái bụng căng ra rồi đứa nào đứa nấy nằm phè ra ngủ đáng iu lắm. Tụi mình ngày nào cũng ẫm nựng, mùi chó con thơm sữa làm sao á. Sau 10 ngày, tụi nhỏ bắt đầu lanh hơn, bắt đầu vẫy đuôi, mừng rỡ khi gặp tụi mình. Thương lắm, còn ở đây đến ngày nào tụi mình sẽ cho mấy em ăn no ngày đó. Chỉ sợ đến ngày rời đảo, ko biết ai lo cho mấy em đây
Mình đến đảo Phú Quý chơi, rồi ở lại luôn 1 tháng chỉ vì... những vỏ ốc Ban đầu chỉ là chuyến đi khám phá 1 tuần ở đảo nên mình mang theo đúng 1 balo và hong kế hoạch dì cả. Sáng hôm đó đi dạo biển, mình nhặt được vài vỏ ốc rất đẹp, vỏ ốc ở đây rất đa dạng, từng đường xoắn, từng sắc màu, như có linh hồn. Tự dưng nảy ra ý tưởng: "Hay là thử làm tranh từ những vỏ ốc này nhỉ?" Thế là mình ở lại đảo hẵn 1 tháng. Mua khung gỗ, keo resin, các loại đá và xà cừ,...học cách pha resin và ngồi tỉ mẫn từng đêm, cặm cụi làm từng chi tiết nhỏ. Đó là lúc những bức tranh ốc đầu tiên ra đời. #phuquy#daophuquy#dulich#travel#chill#handmade