Thật ra bất hạnh trong hôn nhân là ta tự chuốc lấy. Ngày ấy tôi chấp nhận lấy chồng khi tuổi mới đôi mươi, tự cho đấy là tình yêu. Trước kia tôi nghĩ nghèo một chút cũng không sao, lấy nhau về cùng nhau phấn đấu, chỉ cần anh ấy đối xử với tôi tốt là được. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra những điều về anh ta đều giả tạo . Sự vô tâm và lạnh lùng của anh ta khiến tôi thành một người nóng nảy thất thường, trở thành con thần kinh trong mắt anh ta. Tôi đã đánh mất con người trước đây của mình. Có lẽ chỉ sau khi trải qua đủ đắng cay trong hôn nhân tôi mới nhận ra suy nghĩ lúc ấy ngây thơ và ngu ngốc. Hiện tại trong những ngày đổ vỡ, thiếu tiền, thiếu tình yêu, thiếu cả sự thấu hiểu, không có ai để dựa vào, không có sự quan tâm. Ngoài đứa con tôi đánh đổi mạng sống để mang thai và sinh ra, tôi chẳng có gì. Những lựa chọn sai lầm thời non trẻ, đến khi hiểu chuyện trưởng thành thì phải trả giá. Nhưng cái giá ấy quá đắt, đến mức phải dùng cả đời để bù đắp. Lấy nhầm chồng khổ ba đời " đời bạn, đời con bạn, đời mẹ bạn ". Dù có hi sinh chịu thiệt thòi đến đâu nhưng trong mắt chồng bạn mãi mãi là không đủ. Chỉ cần bạn mở miệng, chỉ cần bạn vùng lên, bạn sẽ là người sai. Hôn nhân ấy à, phải tìm hiểu thật kĩ, hãy lấy người thật sự muốn làm chồng và muốn làm bố, đừng lấy người chỉ muốn có vợ và con. Phải lấy cái người luôn đặt vợ con lên hàng đầu, yêu thương, quan tâm và biết thương xót cho những gì bạn hy sinh 🖤